VÙNG SƠN CƯỚC
(Sau 1975 DP Thất nghiệp
Và phải tha Hương...)
Xa cách quê hương lâu lắm rồi
Ra đi lạng lẽ vợ, con tôi
Ô Lâu không hẳn sông đen bạc
Mà cát Bầu Tràng trắng tựa vôi
...
Thân gửi Tây nguyên khắp đó đây
Cơ hàn quẩn bách tháng năm chầy
Ân tình thiếu thốn đành đi mươn
Nhân nghĩa xóm làng cũng phải vay
...
Từ tạ quê hương giữa tiếng gà
Ra đi ! chứng kiến có mình cha
Đem thân dầu dãi lên Sơn cước
Manh áo che mình cậy xứ xa
...
Vừa tuổi ba mươi tuổi thắm xinh
Lánh xa lừa lọc chốn đô thành
Náu mình hẻo lánh nơi rừng núi
Bàng bạc non thiêng tủi phận mình
...
Chướng khí bao la xứ mọi mường
Tìm đâu ra được chút tình thương
Chạnh niềm hoài cảm ơn cha mẹ
Leo lét đèn soi bóng chiếu tường
...
Ở ẩn sườn non cảnh tối tăm
Gió rừng khí núi rét căm căm
Ma gào cú khóc buồn thê thảm
Tiếng cuốc gọi sầu gần sáu năm
Tây Nguyên
Mùa thu năm 1982