ĐÊM HOANG THÔN
Tiết đông ngày tháng sớm hoàng hôn
Trông bóng cố nhân mắt mỏi mòn
Gió lạnh tìm về nẻo xóm vắng
Vô tình trêu ghẹo kẻ cô đơn
Tìm chút tri âm sưởi ấm lòng
Phiêu bạt giang hồ vương gió bụi
Đó đây tri kỷ vẫn mênh mông
Nửa mảnh trăng khuya hé mỉn cười
Giưã khoảng xa mờ đôi sóng mắt
Rồi tan theo gió tận chân trời
Tôi quen những đám mây buồn trôi
Quên hết không gian tím của trời
Thân thiết những đêm không bóng nguyệt
Nằm nghe tâm sự nhịp nhàng rơi
Tình nhân thế có đâu trông đợi
Nghĩa cuộc đời biền biệt dấu khơi
Xao xuyến hoàng hôn về trải thảm
Đèn tàn lệ mỏng mộng chơi vơi
Nguyễn Duy Phương
Quảng thành-Châu Đức-Bà rịa Vũng tàu