chờ 4


CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI BLOG DUY PHƯƠNG.
https://1.bp.blogspot.com/-QlZbTxqpOyI/X_eZ0m7BJtI/AAAAAAAABgE/eikjTY6CpmwwRX7mus6KNE9siwbuM0tOwCLcBGAsYHQ/s0/7613o2e5ummj56.gif
https://1.bp.blogspot.com/-QlZbTxqpOyI/X_eZ0m7BJtI/AAAAAAAABgE/eikjTY6CpmwwRX7mus6KNE9siwbuM0tOwCLcBGAsYHQ/s0/7613o2e5ummj56.gif
https://1.bp.blogspot.com/-QlZbTxqpOyI/X_eZ0m7BJtI/AAAAAAAABgE/eikjTY6CpmwwRX7mus6KNE9siwbuM0tOwCLcBGAsYHQ/s0/7613o2e5ummj56.gif
http://i863.photobucket.com/albums/ab193/tikluvpon/blog/entry2gif.gif

Chủ Nhật, 27 tháng 2, 2011

51-VÃN XUÂN


Sắc mai Sài Gòn ở Hà Thành

VÃN XUÂN

Lác đác mai đào từng cánh rơi
Xuân đi lá úa lòng bùi ngùi
U buồn thiếu phụ ngồi than vãng
Nuối tiếc hoa tan rụng rã rời

Đã mấy xuân qua vẫn thế thôi
Sao nay xuân đến hoa bồi hồi
Lòng hoa tàn tạ như xuân ấy
Sắc thắm phai mờ theo gió trôi

Mấy cánh hoa rơi nặng chán chường
Gió về tan tác rải muôn phương
Tả tơi đầy đất buồn thê thảm
Xuân vãng ai hoài đầy tiếc thương

Xuân có buồn không lá với cành ?
Màu phai hương nhạt cảnh hoa đình
Xuân đi vội vã ra ngoài ngõ
Để lại vườn hoang gốc một mình

Rũ áo lìa cây cảm cố hoài
Sương loan trên lá khóc ban mai
Dù cho cây có nước tràn mắt
Dưới gốc đào buồn lá nhớ ai

Vẫn biết xuân tàn cảnh cũng đau
Có ai ngăn được sắc thay màu
Phù dung héo úa hồng hưu hắt
Thiếu phụ bơ vơ nuốt tủi sầu




Thứ Sáu, 11 tháng 2, 2011

56-ÁO MÙA ĐÔNG



ÁO MÙA ĐÔNG
(Viết nhân 40 năm ngày thành hôn)

Cái rét đông mang về tận đây
Đầu mùa gió lạnh đã tràn đầy
Có nàng con gái không kiêng lạnh
Chỉ bận sơ sài áo vắn tay

Nàng là bạn gái của em tôi
Thỉnh thoảng tôi về ghé đến chơi
Hai đứa thường khi ngồi chuyện vãng
Chiều tà bát phố bước song đôi

Hai đứa bên nhau chưa nói gì
Chưa từng hứa hẹn một điều chi
Ngại ngùng mai mốt người đôi ngả
Chinh chiến kéo dài tôi mải đi

Khói lửa đưa tôi tiến bước dài
Mắt nàng dò hỏi lối ngày mai
Rồi đây anh sẽ về đâu nhỉ
Không nói cho em lấy một vài…

Bom đạn dẫu rằng nổ đêm đêm
Có ngày trở lại sẽ tìm em
Tường vi hàm tiếu còn nguyên vẹn
Không có tiếng "vì" cố đợi xem

Rồi nàng lãng vãng chuyện bâng quơ
E ngại yêu đương ngại đợi chờ
Trai Cố Đô mà gặp xứ Quảng
Thành công duyên nợ tựa trời đưa

Vương vấn ai đưa tới tặng nàng
Cho nàng vị ngọt của đông sang
Cho nên gió lạnh nàng không sợ
Vẫn áo ngắn tay đứng đợi chàng


                       x
                  x         x
Mấy mùa gió lạnh bước đi qua
Họ thấy chinh nhân trở lại nhà
Trên tay có cả hoa ngày cưới
Aó màu hồng biếc có thêu hoa

Từ đó không thấy nàng ở dâu
Họ ngồi kháo những chuyện cùng nhau
Có người biết chắc nàng về Huế
Sống với người thương đến bạc đầu
 
              Nguyễn Duy Phương





Thứ Hai, 7 tháng 2, 2011

55-CHỦA TỂ RỪNG XANH

Đôi lời phi lộ : Năm Hổ đã qua đi ..nói đến loài hổ thì ai cũng cho là loài "Chúa tể rừng xanh" nhưng thực ra cũng có nhiều loài trị được chúng ...bài thơ sau đây viết cho vui đó

CHÚA TỂ RỪNG XANH

Gầm một tiếng rung trời chuyển đất
Cả không gian lặng phắt như tờ
Chuyển thân đùa bóng dưới trăng mơ
Oai hổ đấy muôn Cầm đã biết

Khi nổi giận Hùm buông tiếng thét
Rướn mình lên khiếp đảm bao la
Muôn loài có mặt ở rừng già
Tim rộn máu chừng như sắp chết

Vâng ! đó chỉ là một cái hét
Giữa hoang vu dỡn cợt mung lung
Chồn rừng thiêng đượm vẻ kiêu hùng
Sông núi ấy Hổ đang ngự trị

Non nước ta oai nghiêm tuấn vỹ
Trời cho ta chúa tể rừng xanh
Khi nhàn hơi xuống thác băng ghềnh
Đi dạo khắp mông mênh bất tận

Ngày ngủ yên đêm về lặng ẩn
Đợi mồi qua lãng vãng gần đây
Vươn tay ra vờn nhẹ chú nai
Hết cựa quậy hồn xiêu phách lạc

Không vội vã vờn chơi chốc lát
Nhìn say sưa cái xác rẩy run
Đến khi hơi thở thật không còn
Vùng ! Lột xé tan ra miếng mảng

Máu đỏ ối tuôn ra hoảng loạn
Xương phơi bày trắng xóa không gian
Lòng ta cảm thấy đã đầy tràn
Đủng đỉnh bước về hang lẩn khuất

Vừa đúng lúc khi ta trở giấc
Nghe đâu đây cóc cách khua vang
Tiếng cây gục ngã giữa rưng hoang
Của gã Tiều phu đang hái củi

Bởi áo cơm nên người giận dỗi
Trút hờn căm xuống cội cây già
Phá tan thành vẻ đẹp của thiên hoa
Rừng lặng lẽ kinh hoàng bối rối

Bỗng chốc đất bằng cơn sóng dội
Gã tiều phu phóng lửa thiêu rừng
Làm cho ta hoảng hốt nhanh chân
Vội vã tránh qua cơn lửa táp

Ta cứ tưởng oai ta khủng khiếp
Có ngờ đâu gặp phải anh liều
Chỉ tung chút lửa rừng như thiêu
Cháy rụi sạch giang sơn Hổ chúa

Thế là hết oai thiêng vạn thuở
Tìm đâu đây hang ổ nương thân
Bước đường cùng gặp kẻ đi săn
Thần chết đến vận Hùm vắn số

Người biết ta là loài mãnh Hổ
Quyết đem ra phổ độ phanh thây
Lóc xương hun lửa thấu đêm ngày
”Da để lại mượn đời nhắc nhở”


                 Nguyễn Duy Phương
              Quảng Thành-Châu Đức-BR Vũng tàu