chờ 4


CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI BLOG DUY PHƯƠNG.
https://1.bp.blogspot.com/-QlZbTxqpOyI/X_eZ0m7BJtI/AAAAAAAABgE/eikjTY6CpmwwRX7mus6KNE9siwbuM0tOwCLcBGAsYHQ/s0/7613o2e5ummj56.gif
https://1.bp.blogspot.com/-QlZbTxqpOyI/X_eZ0m7BJtI/AAAAAAAABgE/eikjTY6CpmwwRX7mus6KNE9siwbuM0tOwCLcBGAsYHQ/s0/7613o2e5ummj56.gif
https://1.bp.blogspot.com/-QlZbTxqpOyI/X_eZ0m7BJtI/AAAAAAAABgE/eikjTY6CpmwwRX7mus6KNE9siwbuM0tOwCLcBGAsYHQ/s0/7613o2e5ummj56.gif
http://i863.photobucket.com/albums/ab193/tikluvpon/blog/entry2gif.gif

Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011

69-BÂNG KHUÂNG



BÂNG KHUÂNG
 (Hồn lữ khách mơ màng trong mộng tưởng)

Tình thu xưa còn vương vấn nơi đây
Cố nhân ơi! Có trở lại nơi nầy
Thi nhân lưu bút mấy lời tri âm)

Lâu quá về thăm xóm cũ
Đường mòn xưa cỏ phủ rêu mờ
Ngập ngừng lữ khách ngẩn ngơ
Mây chiều ngăn bóng xa mờ khói trôi

Sương lam lạnh lẽo bên đồi
Dừng chân đứng lại hỏi người lối qua
Rằng ! cố nhân đó chẳng Là
Xin thưa ! chỉ ngõ vào nhà ở đâu ?

Ồ ! kinh tế mới năm nao
Vườn nhà thay chủ còn đâu mà tìm
Tối trời mới trọ qua đêm
Hàn huyên mới biết cánh chim não nề

Là năm trước có tin về
Bạn đường bạc mệnh bỏ đi không còn
Cớ sao ! sốt rét hãi hùng
Xa thành không thuốc còn mong được gì

Bây giờ sống cảnh cô nhi
Với hai ái nữ phòng  khuê lạnh lùng
Gái lớn hẳn đã có chồng
Chỉ còn gái út để mong sớm chiều

Đau thương quá phận hẩm hiu
Chưa bao lăm tuổi đã nhiều khăn tang
Cha mẹ mất lại chồng con
Xa quê viễn xứ chẳng còn người thân

Trời cay nghiệt số gian truân
Má hồng nửa kiếp vương mang mối sầu
Giờ đây chẳng biết ra sao
Bặt vô âm tín lòng xao xuyến buồn

Ngoài trời mây đổ mưa tuôn
Trong lòng cảm khái tình thương dồn về
Người đi vạn dặm sơn khê
Người về chiếc bóng mà tê tái lòng

Chuyện xưa tâm sự chưa xong
Đêm nay thức trắng để mong lời người
Thế rồi là một cuộc đời
Tuổi xuân bao bước! ra người chiều thu

Ông già cố ý thăm  dò
Thế là thuở trước câụ cô vướng tình
Sao không thệ Hải Sơn minh
Bây giờ trở lại đã thành cố nhân

Thưa rằng ! bom đạn qua phân
Quan san ngàn dặm phong trần tuổi thơ
Chuyện đời ai biết mà ngờ
Cho nên tự cổ vương tơ kiếp tằm

Nghe rồi đău thắt buồng tim
Xót xa số phận cánh chim lìa đàn
Lữ khách lưu lạc hồ giang
Miếng cơm manh áo lâu càng trôi qua

Tình thu cứ thế phôi pha
Người thu nay đã lại là người thu
Bồi hồi lữ khách tạ từ
Tang điền ruộng muối bây giò là đây

Biển dâu thương hải vơi đầy
Xa đi ngoảnh lại thấy dời tang thương
Trăng mờ tiếng vạc kêu sương
Thế là hai ngả sâm thương ngàn trùng