VÃN XUÂN
Lác đác mai đào từng
cánh rơi
Xuân đi lá úa lòng bùi ngùi
U buồn thiếu phụ ngồi than vãng
Nuối tiếc hoa tan rụng rã rời
Đã mấy xuân qua vẫn thế thôi
Sao nay xuân đến hoa bồi hồi
Lòng hoa tàn tạ như xuân ấy
Sắc thắm phai mờ theo gió trôi
Mấy cánh hoa rơi nặng chán chường
Gió về tan tác rải muôn phương
Tả tơi đầy đất buồn thê thảm
Xuân vãng ai hoài đầy tiếc thương
Xuân có buồn không lá với cành ?
Màu phai hương nhạt cảnh hoa đình
Xuân đi vội vã ra ngoài ngõ
Để lại vườn hoang gốc một mình
Rũ áo lìa cây cảm cố hoài
Sương loan trên lá khóc ban mai
Dù cho cây có nước tràn mắt
Dưới gốc đào buồn lá nhớ ai
Vẫn biết xuân tàn cảnh cũng đau
Có ai ngăn được sắc thay màu
Phù dung héo úa hồng hưu hắt
Thiếu phụ bơ vơ nuốt tủi sầu
Xuân đi lá úa lòng bùi ngùi
U buồn thiếu phụ ngồi than vãng
Nuối tiếc hoa tan rụng rã rời
Đã mấy xuân qua vẫn thế thôi
Sao nay xuân đến hoa bồi hồi
Lòng hoa tàn tạ như xuân ấy
Sắc thắm phai mờ theo gió trôi
Mấy cánh hoa rơi nặng chán chường
Gió về tan tác rải muôn phương
Tả tơi đầy đất buồn thê thảm
Xuân vãng ai hoài đầy tiếc thương
Xuân có buồn không lá với cành ?
Màu phai hương nhạt cảnh hoa đình
Xuân đi vội vã ra ngoài ngõ
Để lại vườn hoang gốc một mình
Rũ áo lìa cây cảm cố hoài
Sương loan trên lá khóc ban mai
Dù cho cây có nước tràn mắt
Dưới gốc đào buồn lá nhớ ai
Vẫn biết xuân tàn cảnh cũng đau
Có ai ngăn được sắc thay màu
Phù dung héo úa hồng hưu hắt
Thiếu phụ bơ vơ nuốt tủi sầu